Tin nóng:
• iPhone 16 Pro Max: Sự không chạm đáng thất vọng với người Việt               • Thủ tướng Phạm Minh Chính tham dự Phiên khai mạc Hội nghị cấp cao ASEAN tại Lào               • Xe Mercedes đang đối mặt với vấn đề thấm nước trở thành thảm họa truyền thông ở Trung Quốc               • Thương vong lớn của Nga - Ukraine trong cuộc chiến tiêu hao theo ước tính của Mỹ               • Ukraine bị buộc rút quân khỏi Kursk sau không thể tiếp tục chiến đấu               

Làm 'chiến binh' cho một mẹ đơn thân có con mắc bệnh ung thư trong suốt năm tháng

Tác giả:
Văn Toàn

Thấy cổ con trai xuất hiện nhiều hạch, chị Dung tưởng rằng đó chỉ là biểu hiện của viêm phế quản, nhưng không ngờ rằng đó lại là dấu hiệu rõ ràng đầu tiên của bệnh ung thư máu.

"Khi nghe bác sĩ nói đó là bệnh Lympho, khiến bạch cầu tăng quá cao, tôi không biết con tôi đang phải đối mặt với điều gì, chỉ hiểu đơn giản rằng đó là một căn bệnh nghiêm trọng," chị Mỹ Dung, 40 tuổi, người cư trú tại quận 11, kể lại thời điểm con trai của bà, Lê Gia Phúc, được chẩn đoán mắc bệnh vào tháng 11/2023. Sau đó, chị mới nhận ra rằng đó là một dạng ung thư máu.

Do chồng đã qua đời vì đột quỵ cách đây 12 năm, nên hiện tại, cậu con trai 14 tuổi là tài sản duy nhất của chị Dung, một giáo viên tại một trường đại học ở TP HCM.

Mẹ con bé Gia Phúc trong Bệnh viện truyền máu huyết học TP HCM. Ảnh: Nhân vật cung cấp

Cuộc chiến chống lại căn bệnh ung thư này chỉ có hai mẹ con chị Dung song hành. Họ quyết không muốn làm phiền tới người thân, khi cha mẹ chồng đã già yếu, và nhà ngoại cách xa. Gia Phúc điều trị trong viện vài ngày thì ông nội của cậu mất, nhưng hai mẹ con không thể về thăm tang. Mặc dù vào ngày thường, chị có thể giữ gương mặt lạc quan, vui vẻ để động viên con trai, nhưng vào ban đêm, mỗi khi Phúc ngủ, nhớ đến hoàn cảnh của mình, chị lại trốn ra một góc khóc.

Hóa trị đã ảnh hưởng rất lớn đến sức khỏe của Gia Phúc. Liên tục phải lấy máu để xét nghiệm và tiêm thuốc, hai cánh tay của cậu bé chầm chậm những vết châm chọc, nát đầy. Những ngày này, vì đau đớn và khó khăn trong việc di chuyển, cậu phải dùng xe lăn, và việc vệ sinh cũng phụ thuộc vào sự giúp đỡ từ mẹ.

Sau đợt hóa trị đầu, Phúc được chuyển sang Bệnh viện truyền máu huyết học TP HCM để điều trị. Dù ở bất kỳ viện nào, mỗi khi nhận thuốc, cậu bé đều cảm thấy tê liệt vì đau đớn, thậm chí không còn đủ sức mở mắt. Mỗi khi Phúc phản ứng với thuốc, miệng cậu lại lở loét, và suốt ngày nằm trên giường đau đớn. Trong những lúc đó, người mẹ chỉ biết áp đôi bàn tay của mình, nhìn những vết châm chọc của con trai và đặt chúng lên má mình để động viên con trai: "Hãy cố gắng vì mẹ."

Điều khiến người phụ nữ này lo lắng nhất là vấn đề ăn uống của Gia Phúc, vì nhiều lúc thức ăn với cậu bé trở thành nỗi ám ảnh. Theo lời khuyên của bác sĩ, chị Dung phải dùng thìa đút từng lượng nhỏ sữa vào miệng con. Dù sau khi ăn xong, Phúc thường nôn trớ, nhưng người mẹ vẫn kiên trì lặp lại hành động đó. Bằng cách này, cậu bé mới đủ dinh dưỡng để vượt qua ba đợt hóa trị.

Mặc dù nằm viện gần 5 tháng, cậu bé 14 tuổi vẫn chưa được mẹ nói rõ về bệnh tình của mình. Chị Dung luôn né tránh mỗi khi con trai hỏi, chỉ động viên cậu ăn uống tốt và sớm được về nhà. Dù lời nói vụng về của mẹ không rõ ràng, Phúc vẫn im lặng mỗi khi nghe.

Kể cả trong những lúc đau đớn, Phúc vẫn cố gắng kiềm chế, chỉ cắn chặt môi cho đến khi chúng bắt đầu chảy máu, rồi quay mặt vào tường để rên khẽ, vì không muốn làm mẹ lo lắng thêm. Cậu luôn nỗ lực ăn uống, nghỉ ngơi, và đếm từng toa thuốc, mong chờ ngày được trở về nhà. Mỗi lần thấy mẹ khóc, Phúc đều an ủi: "Mẹ đừng buồn, con có thể chịu đựng được." Câu nói này khiến chị Dung cảm thấy mạnh mẽ hơn, và cô cũng tin rằng "Chỉ cần con cố gắng, mẹ và con ta sẽ chiến thắng hết mọi khó khăn."

Hồi nhỏ, Phúc luôn tin rằng bố đi làm ăn xa, vì mẹ đã nói vậy. Nhưng khi lớn lên và hiểu biết sâu hơn, cậu bé ít nhắc đến bố, vì sợ làm mẹ buồn. Chị Dung kể, từ khi nhập viện, khi thấy bạn bè có cả bố lẫn mẹ chăm sóc, đưa đón, cậu mới thấu hiểu được sự cô đơn của một đứa trẻ mồ côi. Những lúc đau đớn quá, không thể kiểm soát, Phúc thường vô thức gọi tên bố, với hy vọng ở một nơi nào đó, nếu bố nghe được, sẽ đến giúp cậu.

Bệnh ung thư không chỉ lấy đi niềm vui của sự đoàn tụ trong gia đình này, mà còn đòi hỏi kinh phí lớn cho việc chữa trị. Chị Dung phải nghỉ làm để chăm sóc con, và tiền viện phí phải vay mượn từ người thân và bạn bè.

Ở viện trong thời gian dài, người mẹ này dần quen với những bữa cơm vội vã, và việc phải thức thâu đêm để chăm sóc con. Tên các loại thuốc chống nôn, chống nhiễm khuẩn, và bổ gan của Phúc, chị đã thuộc lòng. Ngày nào uống thuốc, đến khi nào hết thuốc để gọi bác sĩ, chị cũng không dám lệch một phút. "Khi con mắc bệnh ung thư, người mẹ trở thành một chiến binh," chị Dung nói.

Hàng ngày, khi nhìn thấy những bệnh nhi khác được xuất viện, người phụ nữ 40 tuổi này đau lòng khi nghĩ về con mình. Nhưng một người bạn khuyên, nếu gặp khó khăn, đừng dành quá nhiều thời gian lo lắng, vì điều đó không giúp giải quyết vấn đề. Thay vào đó, hãy chọn những điều làm cho bản thân hạnh phúc nhất. Vì vậy, trong viện, mặc cho mọi khó khăn, chị luôn cố gắng để có thể giúp đỡ các con khác vượt qua khó khăn. Chị Dung khẳng định, nơi gần chết nhất cũng là nơi cần phải sống lạc quan nhất có thể.

Để chữa bệnh, Phúc phải bảo lưu giữa kỳ hai của lớp 8. Nhiều lúc cậu bé lo lắng về bài vở, sợ không thể theo kịp các bạn, nhưng người mẹ lại động viên: "Con chim gãy cánh vẫn có thể bước đi trên mặt đất. Không sao cả, miễn là được sống và khỏe mạnh, đó là hạnh phúc lớn nhất."

Người phụ nữ này hy vọng rằng, năm 2024 sẽ là một bước ngoặt tươi sáng sau tất cả những khó khăn mà gia đình họ phải trải qua. Ước mơ của chị là có đủ sức khỏe để chăm sóc cho con, và hy vọng vào một phép màu nào đó để Phúc khỏe mạnh trở lại và tiếp tục con đường học hành.

Bình luận:

Hãy là người đầu tiên bình luận!

Tin cùng chủ đề:

Tin Mới Nhận:

Tin Dành Cho Bạn: